Quảng Trị Ơi...Xin Cúi Đầu Cảm Tạ Năm ấy,Quảng Trị mình chìm trong khói lửa Một bầu trời cắt nửa thương đau Một cây cau hứng trăm ngàn vết đạn Một dòng sông nước cạn máu đầy Lúa trổ đòng phải nhuộm mùi thuốc súng Cây đầu đình lúng túng tiển người đi Đi mô rứa...Họ đi về mô rứa..? Tìm chốn nương thân giữa cõi trần Kẻ mất người còn bàn tay trắng Cánh vạc thân cò khắp nơi nơi Rồi nổi nhớ nổi thương cũng vơi dần theo năm tháng Tuổi về chiều mới trở lại vườn xưa Quảng Trị ơi...Xóm làng của tôi ơi... Vẫn cây cam cây ổi thủa nào Vẫn đường làng quả mít trái thơm Vẫn xanh rờn quê hương yêu dấu Rưng rưng nước mắt tôi cúi đầu cảm tạ Giọt mồ hôi ai rơi vã quê mình Tôi chỉ biết cúi đầu tạ tội Bàn tay ai vun xới lại quê mình Lê Mậu Quyền |
THÀNH CỔ QUẢNG TRỊ
THI VÂN YÊN TỬ
SỚM CHIỀU DU NGOẠN CÙNG MÂY NÚI
HOA TRÁI QUA NGÀY TA VỚI TA
HOA TRÁI QUA NGÀY TA VỚI TA
Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010
Quảng Trị Ơi...Xin Cúi Đầu Cảm Tạ
Người thành cổ Quảng trị
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét